Cảm nghĩ: Bài thơ "Với Đảng, mùa xuân" của Tố Hữu
- Thứ bảy - 16/01/2016 08:50
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Bài thơ "Với Đảng, mùa xuân” Tố Hữu viết vào tháng 1- 1977 in trong tập thơ "Máu và hoa", sau khi đất nước thống nhất mở ra kỷ nguyên mới cho dân tộc với hoài bão khát khao, quyết tâm cháy bỏng xây dựng đất nước ta “Đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” như Bác hằng mong muốn.

Gần 4 thập kỷ đi qua, nhưng bài thơ như vẫn cùng ta đi cùng năm tháng. Tràn ngập niềm vui phấn khởi: Hướng tới kỷ niệm 86 năm ngày thành lập Đảng cộng sản Việt Nam ( 3/2/1930 -3/2/2016) và trước thềm Đại hội XII của Đảng diễn ra vào những ngày đầu Xuân Bính Thân 2016. Xin phép được giới thiệu cùng bạn đọc, những cảm nghĩ chân thành, mộc mạc nhân đọc lại bài thơ "Với Đảng, mùa xuân” của Thi sỹ Tố Hữu.

Thơ ơi thơ sẽ hát bài ca gì
Tôi muốn dắt thơ đi
Tôi muốn cùng thơ bay
Mùa xuân nay
Đến tận cùng đất nước.
Ôi! Mùa xuân bốn nghìn năm mơ ước
Hơn nửa đường đi, tôi đã biết đâu
Tổ quốc tôi rất đẹp, rất giàu
Đẹp từ mái tóc xanh đầu nguồn Pắc Bó
Đẹp đến gót chân hồng đất mũi Cà Mau.
Xưa quê cha mà tôi nào được biết
Có Trường Sơn cao, có biển Đông sâu
Tuổi thơ ùa trong mưa dầm da diết
Cát truông dài nắng bỏng lưng trâu...
Đảng dạy tôi biết ngẩng đầu, đứng dậy
Vững hai chân, đứng thẳng, làm người
Tôi đi tới, với bạn đời, từ ấy
Đến hôm nay, mới thấy trọn vùng trời!
*
Đâu phải đường xanh. Đường qua máu chảy
Năm mươi năm, máu đỏ thành hoa
Cuộc sinh nở nào đau đớn vậy ?
Rất tự hào, mà xót tận trong da.
Giặc đã diệt. Còn ta, vĩnh viễn
Cả những người vắng bóng hôm nay
Ôi, nếu Bác...
Không, Bác vẫn đời đời hiển hiện
Người vẫn hằng dìu dắt chúng con đây!
Vĩnh viễn cùng ta, những gì còn, mất
Những yêu thương, căm giận. buồn lo
Những tiếng hát và những dòng nước mắt
Cho núi sông này độc lập, tự do.
Việt Nam!
Người là ta, mà ta chưa bao giờ hiểu hết
Người là ai ? Mà sức mạnh thần kỳ
Giữa cái chết, không phút nào chịu chết
Lửa quanh mình, một tấc cũng không đi!
Sống cho ta, sống cả cho người
Là trái tim, cũng là lẽ phải.
Việt Nam ơi!
Người là ai ? Mà trở thành nhân loại.
*
Không chỉ hôm qua
Hôm nay, mãi mãi
Đất nước này vạn đại tươi xanh
Như rừng đước, cháy rồi, lại mọc
Tràm lại ra hoa cho ong mật đu cành.
Ngút mắt trông
Biển lúa mênh mông
Sông nước Cửu Long dào dạt
Dừa nghiêng bóng mát
Thơm ngọt xoài ngon.
Tươi rói đất son
Rừng cao su xanh thẳng tắp
Bắp mẩy, mía giòn.
Bát ngát Tây Nguyên vẫy gọi
Nào trai tài gái giỏi
Lại đây!
Khai phá, dựng xây
Trên trận địa năm xưa, rạch những đường cày mới
Thời gian không đợi
Cả trời đất vào xuân, cùng ta đồng khởi
Cho những mùa gặt lớn mai sau
Phải nhanh chân từ những bước đầu.
Tổ quốc ta phải giàu, phải mạnh
Ta sẽ đi, như lao vào trận đánh.
Đường Hồ Chí Minh rộng mở, thênh thang
Ta phải thắng thiên nhiên, và thắng cả chính mình
Cho chủ nghĩa xã hội hoàn toàn thắng lợi.
*
Hãy bước tới.
Từ đỉnh cao này vời vợi
Đến những chân trời xa...
Hạnh phúc ở mỗi bàn tay vun xới
Mỗi nụ mầm nở tự lòng ta.
*
Xứ sở mình có đủ nắng quanh năm
Cuộc sống ấm ân tình, với Đảng
Lớn khôn chung, một sẽ hoá thành trăm
Đời rạng rỡ, mỗi con người tự sáng.
Phải thế chăng, hỡi mùa xuân hùng tráng
Mà tuyến đường Thống Nhất nổi còi vang
Mà Nam Bắc hoà sắc màu duyên dáng
Đầu mạ non xanh, đầu lúa chín vàng.
Lịch sử sang trang.
Đại hội Đảng mở mùa vui. Phơi phới
Từ chiến trường ra, ta xốc tới công trường
Người chiến thắng là người xây dựng mới
Anh em ơi
Tất cả lên đường.
(1-1977)
Là nhà thơ gắn bó với sự nghiệp vẻ vang của Đảng, của dân tộc ta suốt hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược nên trước mùa xuân của toàn dân tộc đã trọn niềm vui thống nhất, niềm vui của nhà thơ cứ trào dâng mạnh mẽ như muốn cùng thơ bay đến tận cùng đất nước:
Thơ ơi thơ sẽ hát ca gì
Tôi muốn dắt thơ đi
Tôi muốn cùng thơ bay
Mùa xuân nay
Đến tận cùng đất nước.
Ôi! Mùa xuân bốn nghìn năm mơ ước
Hơn nửa đời đi, tôi đã biết đâu
Tổ quốc tôi rất đẹp, rất giàu
Đẹp từ mái tóc xanh đầu nguồn Pác Bó
Đẹp đến gót chân hồng đất mũi Cà Mau.
Câu thơ cất lên tiếng hát để diễn tả niềm hân hoan tột cùng của nhà thơ khi đất nước đã vào Xuân. Xuân Việt Nam, xuân của đất trời, xuân của lòng người hòa chung trong mùa xuân của đất nước bởi “Đẹp từ mái tóc xanh đầu nguồn Pắc Bó, đẹp đến gót chân hồng đất mũi Cà Mau”, một “mùa xuân bốn nghìn năm mơ ước”.
Cũng trong niềm hân hoan đó, nhà thơ nhớ lại những tháng năm đau khổ, khi nước nhà còn chìm trong nô lệ, quá khứ đau buồn của mình, của dân tộc ta khi chưa có Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời. Nước mất, nhà tan, hơn nửa đời mình, tác giả cũng chìm trong “Tuổi thơ úa trong mưa dầm da diết. Cát truông dài nắng bỏng lưng trâu”.
Nhà thơ đã kết thúc khổ thơ đầu với lòng biết ơn Đảng đã đem lại cho dân tộc chủ quyền, nước nhà tự do, thân phận mỗi con người thay đổi đó là làm chủ, làm người: “Đảng dạy tôi biết ngẩng đầu, đứng dậy. Vững hai chân, đứng thẳng, làm người. Tôi đi tới, với bạn đời, Từ ấy. Đến hôm nay, mới thấy trọn vùng trời”. Nhà thơ không quên nhắc lại thuở mình bắt gặp chân lý của Đảng “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim”. Ánh sáng của Đảng soi đường đưa cả dân tộc thoát khỏi bóng đêm, đem lại cho mỗi người “thấy trọn vùng trời” cao rộng, tự do…
Ở khổ thơ thứ hai, nhà thơ phân tích, lý giải cội nguồn sức mạnh nào mà con người, dân tộc Việt Nam làm nên những kỳ tích có một không hai đó. Tác giả lý giải: Con đường cách mạng Việt Nam phải trải qua nhiều “máu và hoa”. Vâng dân tộc ta đã trải qua máu và hoa lửa chiến công mới đến bến bờ hạnh phúc:
Cũng trong niềm hân hoan đó, nhà thơ nhớ lại những tháng năm đau khổ, khi nước nhà còn chìm trong nô lệ, quá khứ đau buồn của mình, của dân tộc ta khi chưa có Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời. Nước mất, nhà tan, hơn nửa đời mình, tác giả cũng chìm trong “Tuổi thơ úa trong mưa dầm da diết. Cát truông dài nắng bỏng lưng trâu”.
Nhà thơ đã kết thúc khổ thơ đầu với lòng biết ơn Đảng đã đem lại cho dân tộc chủ quyền, nước nhà tự do, thân phận mỗi con người thay đổi đó là làm chủ, làm người: “Đảng dạy tôi biết ngẩng đầu, đứng dậy. Vững hai chân, đứng thẳng, làm người. Tôi đi tới, với bạn đời, Từ ấy. Đến hôm nay, mới thấy trọn vùng trời”. Nhà thơ không quên nhắc lại thuở mình bắt gặp chân lý của Đảng “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim”. Ánh sáng của Đảng soi đường đưa cả dân tộc thoát khỏi bóng đêm, đem lại cho mỗi người “thấy trọn vùng trời” cao rộng, tự do…
Ở khổ thơ thứ hai, nhà thơ phân tích, lý giải cội nguồn sức mạnh nào mà con người, dân tộc Việt Nam làm nên những kỳ tích có một không hai đó. Tác giả lý giải: Con đường cách mạng Việt Nam phải trải qua nhiều “máu và hoa”. Vâng dân tộc ta đã trải qua máu và hoa lửa chiến công mới đến bến bờ hạnh phúc:
Đâu phải đường xanh. Đường qua máu chảy
Năm mươi năm, máu đỏ thành hoa
Cuộc sinh nở nào đau đớn vậy?
Rất tự hào mà xót tận da.
Cuộc hồi sinh dân tộc phải trải qua bao đau thương, hy sinh, mất mát… Có được như hôm nay là nhờ có Đảng soi đường, chỉ lối, có Bác Hồ “vẫn đời đời hiển hiện; Người vẫn hằng dìu dắt chúng con đây”.
Một lần vào năm 1967, trong một câu chuyện về văn học, nhà thơ Tố Hữu đã nói về tính chất dân tộc sâu sắc của văn học nghệ thuật, và đã đặt câu hỏi cho cử tọa và cũng là để tự hỏi mình: “Nhưng dân tộc Việt Nam là thế nào?”. Có lẽ câu hỏi đó, luôn trăn trở trong hồn thơ Tố Hữu:
Một lần vào năm 1967, trong một câu chuyện về văn học, nhà thơ Tố Hữu đã nói về tính chất dân tộc sâu sắc của văn học nghệ thuật, và đã đặt câu hỏi cho cử tọa và cũng là để tự hỏi mình: “Nhưng dân tộc Việt Nam là thế nào?”. Có lẽ câu hỏi đó, luôn trăn trở trong hồn thơ Tố Hữu:
Việt Nam!
Người là ta, mà ta chưa bao giờ hiểu hết
Người là ai? Mà sức mạnh thần kỳ
Giữa cái chết, không phút nào chịu chết
Lửa quanh mình một tấc cũng không đi!
Sống cho ta, sống cả cho người
Là trái tim, cũng là lẽ phải.
Việt Nam ơi!
Người là ai ? Mà trở thành nhân loại
Đó là trái tim luôn biết yêu thương, là lẽ phải - chân lý cuộc đời mà ta luôn quý trọng, dưới sự lãnh đạo của Đảng và Bác Hồ, con người và dân tộc Việt Nam đã làm nên những câu chuyện thần kỳ, trở thành trái tim nhân phẩm và lương tâm của thời đại.
Khổ thứ ba lại tiếp nối mạch reo vui và mời gọi. Có Đảng soi đường, chỉ lối cho ta: “Nào trai tài gái giỏi; lại đây; khai phá, dựng xây”. Một không khí lao động, dựng xây hồ hởi trên cả nước, như thấy “cả trời đất vào xuân, cùng ta đồng khởi” để “đất nước này vạn đại tươi xanh”. Đoạn thơ kết thúc trong một không khí xuân tràn ấm áp bao trùm lên con người và cảnh vật. Với “mùa xuân hùng tráng” trong tiếng còi tàu Thống Nhất reo vang, với “mạ xanh non”, với “lúa chín vàng”, với tự do, no ấm “đời rạng rỡ, mỗi con người tự sáng”. Và thật cảm động xiết bao khi Tố Hữu viết và cũng chính là nói giùm chúng ta với Đảng kính yêu:
Khổ thứ ba lại tiếp nối mạch reo vui và mời gọi. Có Đảng soi đường, chỉ lối cho ta: “Nào trai tài gái giỏi; lại đây; khai phá, dựng xây”. Một không khí lao động, dựng xây hồ hởi trên cả nước, như thấy “cả trời đất vào xuân, cùng ta đồng khởi” để “đất nước này vạn đại tươi xanh”. Đoạn thơ kết thúc trong một không khí xuân tràn ấm áp bao trùm lên con người và cảnh vật. Với “mùa xuân hùng tráng” trong tiếng còi tàu Thống Nhất reo vang, với “mạ xanh non”, với “lúa chín vàng”, với tự do, no ấm “đời rạng rỡ, mỗi con người tự sáng”. Và thật cảm động xiết bao khi Tố Hữu viết và cũng chính là nói giùm chúng ta với Đảng kính yêu:
Xứ sở mình có đủ nắng quanh năm
Cuộc sống ấm ân tình của Đảng.
Lớn khôn chung, một sẽ hoá thành trăm
Đời rạng rỡ, mỗi con người tự sáng.
Cuộc sống ấm ân tình của Đảng.
Lớn khôn chung, một sẽ hoá thành trăm
Đời rạng rỡ, mỗi con người tự sáng.
Càng tự hào, vui sướng bao nhiêu trong sự hồi sinh của đất nước, trong bước đi lên xây dựng lại đất nước ta “Đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” mà Bác Hồ đã căn dặn trước lúc đi xa. Nhà thơ như nhắc nhủ hãy mang sức người, sức của của cả dân tộc nhằm khai thác hết mọi tiềm năng của đất nước để làm cho đất nước vững bước đi lên vì cuộc sống ấm no hạnh phúc, vì xã hội công bằng dân chủ văn minh. Lời thơ vang lên như một lời kêu gọi:
Lịch sử sang trang.
Đại hội Đảng mở niềm vui. Phơi phới
Từ chiến trường ra, ta xốc tới công trường
Người chiến thắng là người xây dựng mới
Anh em ơi
Tất cả lên đường
“Với Đảng, mùa xuân”, tác giả đã đồng nhất hình tượng Đảng với hình tượng Mùa Xuân, Tố Hữu nhắc nhủ chúng ta rằng: Chỉ có Đảng soi đường, chỉ lối mới đem lại Mùa Xuân cho đất nước, Mùa Xuân cho dân tộc, Mùa Xuân cho mỗi con người Việt Nam chúng ta hôm nay và mai sau. Bởi Đảng với Mùa Xuân - Mùa Xuân với Đảng đã trở thành một thực thể thống nhất.
Lại một mùa Xuân mới, chúng ta đang đứng trước thời cơ, vận hội mới và cả những khó khăn, thách thức mới trên chặng đường đi tới tương lai. Bởi :
Đại hội Đảng mở niềm vui. Phơi phới
Từ chiến trường ra, ta xốc tới công trường
Người chiến thắng là người xây dựng mới
Anh em ơi
Tất cả lên đường
“Với Đảng, mùa xuân”, tác giả đã đồng nhất hình tượng Đảng với hình tượng Mùa Xuân, Tố Hữu nhắc nhủ chúng ta rằng: Chỉ có Đảng soi đường, chỉ lối mới đem lại Mùa Xuân cho đất nước, Mùa Xuân cho dân tộc, Mùa Xuân cho mỗi con người Việt Nam chúng ta hôm nay và mai sau. Bởi Đảng với Mùa Xuân - Mùa Xuân với Đảng đã trở thành một thực thể thống nhất.
Lại một mùa Xuân mới, chúng ta đang đứng trước thời cơ, vận hội mới và cả những khó khăn, thách thức mới trên chặng đường đi tới tương lai. Bởi :
Thời gian không đợi
Cả trời đất vào xuân, cùng ta đồng khởi
Cho những mùa gặt lớn mai sau
Phải nhanh chân từ những bước đầu
Tổ quốc ta phải giàu, phải mạnh.
Cả trời đất vào xuân, cùng ta đồng khởi
Cho những mùa gặt lớn mai sau
Phải nhanh chân từ những bước đầu
Tổ quốc ta phải giàu, phải mạnh.
Đọc lại bài thơ "Với Đảng, mùa xuân" của nhà thơ Tố Hữu, chúng ta càng yêu quý, trân trọng tấm lòng trong sáng của nhà thơ với Đảng. Nhà thơ đã nói giùm tấm lòng mọi người dân đất Việt mãi mãi vững tin vào Đảng. Vững bước tiến lên theo con đường độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội mà Bác Hồ kính yêu, Đảng cộng sản Việt Nam và dân tộc Việt Nam đã lựa chọn. Vì:
"Không chỉ hôm qua
Hôm nay, mãi mãi
Đất nước này vạn đại tươi xanh".
Hôm nay, mãi mãi
Đất nước này vạn đại tươi xanh".
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://tpdienbienphu.gov.vn là vi phạm bản quyền